Giờ đây, anh buồn vô hạn, nhiều khi chỉ ao ước được nhìn thấy em,
thấy gương mặt thân yêu của em, thấy nụ cười của em, để thấy em đang
bình an là anh đã mãn nguyện lắm rồi. Em đã đi mang theo tất cả tình yêu, sẻ chia và sự cố gắng của anh.
Những buổi đầu quen nhau thật tuyệt phải không em? Anh nhớ những buổi
hẹn hò đi chơi của mình, buổi đầu đi dạo khắp Thị Xã, anh không dám nắm
tay em mà em phải chủ động cầm tay anh. Có lẽ em không chủ động thì
chắc mình cũng chẳng thể quen được nhau và anh cũng không hạnh phúc đến
thế. Anh nhớ những buổi anh qua thăm em để cho chúng ta được gần nhau,
mình trao cho nhau những nụ hôn thắm thiết sau bao ngày nhớ nhung về
nhau.
Em yêu à! Chắc có lẽ đây là lần cuối anh được gọi em như vậy. Làm sao
anh quên được những nụ hôn đó, kỷ niệm đó... mình bên nhau hạnh phúc
biết bao. Anh vẫn biết một tình yêu đến trong vội vàng thì sẽ rất mong
manh, rất dễ vỡ. Anh phải làm sao đây để ngăn con tim mình yêu em? Khi
nỗi nhớ về em khi anh nhắm mắt mỗi đêm về, khi nghe một bài hát đầy cảm
xúc... Anh phải làm sao đây? Phải chăng anh yêu em là có tội? Phải chăng
tình yêu chân thành của anh chỉ bằng hai từ xin lỗi?
Với anh, đó là kỷ niệm hạnh phúc mà anh không bao giờ quên. Cuộc sống
của anh đã thay đổi khi em đến với anh. Anh như sống lại khi anh gặp và
có em, anh chưa bao giờ cảm nhận được một tình yêu như thế trong mình.
Điều đó làm anh hạnh phúc vô cùng, anh thấy cuộc sống lúc đó thật nhiều
niềm vui, không còn đơn điệu buồn tẻ. Anh yêu đời hơn vì có tình yêu em
dành cho anh, và anh cảm nhận được em rất hạnh phúc khi ở bên anh, em
cũng yêu đời hơn và cuộc sống của anh cũng hạnh phúc hơn khi bên em,
không còn chán ngán vì sự vô cảm và nặng nề trong công việc, học hành và
cuộc sống.
Từ ngày mình rời xa nhau lúc nào anh cũng nhớ em rất nhiều. Nhưng tại
sao nhớ đến em nước mắt của anh cứ rơi hoài. Anh nhớ cô bé luôn mỉm
cười với nụ cười thật nhẹ nhàng. Một cô bé hồn nhiên vô tư, một cô bé đã
làm tan chảy trái tim anh.
Rồi mọi chuyện bỗng dưng ập đến và như thế mình quyết định chia tay
nhau trong sự đau khổ tột cùng. Không phải vì anh không yêu em nữa mà
cũng chẳng phải vì em không còn tình cảm đối với anh, chỉ bởi vì một chữ
“đời ngang trái” nên mình không thể ở bên nhau. Từ đó không
có đêm nào anh ngủ được, anh cứ suy nghĩ mãi, anh như một người mất hồn
không biết mình sẽ về đâu. Anh sẽ phải tránh xa thật xa cuộc đời của
em, lúc đó em sẽ quên được anh và tìm cho mình một hạnh phúc khác.
Và giờ đây không còn những lời tâm sự, không còn những lời sẻ chia,
tất cả đã đi theo em trên con đường mới. Anh sẽ chôn chặt kỷ niệm tình
yêu trong lòng anh suốt cuộc đời. Đây là những dòng yêu thương và cũng
là những gì anh muốn gửi đến em. Anh hy vọng có thể vào một ngày nào đó,
em sẽ vô tình đọc được những dòng suy nghĩ này của anh, và nhớ đến một
người đã yêu em vô hạn, yêu với cả tấm lòng và yêu em hơn những gì anh
đã có trong cuộc đời này.
Anh sẽ luôn trân trọng tình cảm em đã dành cho anh. Anh sẽ nhớ mãi
những kỷ niệm tình yêu của chúng ta, và sẽ luôn cầu chúc em được hạnh
phúc. Anh biết em sẽ quên anh vì không ai có thể hiểu em hơn anh, anh sẽ
không buồn vì điều đó. Hãy vững tin lên em nhé và hãy nhớ đến anh mỗi
khi em cảm thấy tuyệt vọng. Ở một một nào đó có một người từng
ngày dành tình yêu thương và chờ đợi em. Nếu không tìm được hạnh phúc
thì hãy quay về bên anh em nhé. Anh yêu em và mãi mãi chỉ yêu một mình em mà thôi.
"" Thoa ơi !""